Một buổi tối gian nan cuối cùng cũng trôi qua, tôi đang mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh hắn, lại đột nhiên có người đập cửa ầm ầm, tôi đứng dậy nhìn xem thì ra là Vương béo đến.

Lúc này trời vừa mới sáng, tôi mở cửa, Vương béo kéo theo một thân khí lạnh chạy vào, mặt mày khẩn trương nói:

- Anh tôi, anh của tôi anh ấy...

Trong lòng tôi căng thẳng, vôi nói:

- Anh của cậu không lẽ... ngủm rồi hả?

Vương béo xua tay nói:

- Không có không có, anh ấy, anh ấy tỉnh lại rồi...

Tôi mở to hai mắt:

- Cái gì, tỉnh rồi? Nhanh, dẫn tôi đi xem!

Tối hôm qua khi tôi đi ngủ cũng có không cởi quần áo, lúc này cũng bớt việc, ngay cả mặt cũng không thèm rửa, trực tiếp kéo Vương béo chạy ra ngoài, thẳng đến nhà của hắn.

Vương đại ca nhà họ Vương quả nhiên đã tỉnh lại, nhưng mà vẫn còn rất yếu, sắc mặt cũng chẳng tốt hơn ngày hôm qua là bao, sau khi tôi và Vương béo đi vào trong nhà rồi, gọi anh ta nửa ngày trời mới thấy anh từ từ mở mắt ra.

Lần này, cả hai con mắt đều mở.

Người nhà họ Vương đã nói cho anh ta nghe mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cho nên anh ta cũng biết là do tôi đã cứu anh ấy, vì vậy, tôi hỏi thăm một chút, anh ấy đã ngập ngừng nói ra một tình huống làm cho tôi cảm thấy giật cả mình.

Thì ra, từ lúc anh ấy phát bệnh đến bây giờ cũng chỉ khoảng một tuần lễ mà thôi, lúc vừa mới bắt đầu cả người không hiểu sao đều không có sức lực, luôn mơ màng muốn ngủ, hơn nữa sau khi ngủ rồi, cứ có cảm giác có ai đó nói thầm ở bên tai anh, còn có bóng đen đung đưa trước mặt anh, bảo anh đi lên núi gì đó.

Ba bốn ngày sau, triệu chứng của anh cũng càng lúc càng nghiêm trọng, có đôi khi mở mắt nhìn thấy người nhà đang ở trước mặt, nhưng mà trong đầu lại cứ như đang nằm mơ, không biết là đang làm cái gì nữa.

Sau đó vào một buổi tố, anh càng thêm mơ hồ, cha của Vương béo thấy anh lúc nào cũng mơ mơ màng màng, trong lòng tức giận, lập tức hét lên mấy câu với anh, lúc đó anh còn chưa kịp nói cái gì, ngã xuống đất rồi ngủ. Ai ngờ, lần này lại không tỉnh lại được nữa, trong lúc anh mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bóng đen ở trước mặt, là một ông già râu tóc bạc phơ, mặc một bộ áo bông cũ kĩ, lúc nói chuyện thì râu lại vểnh lên trên, bảo anh là chạy lên núi nhanh lên, làm việc giúp ông nội của anh.

Anh cũng rất khó hiểu, cho nên hỏi ông già kia rằng,

- Rốt cuộc muốn làm chuyện gì.

Ông già đó nói,

- Không cần hỏi nhiều như vậy, cứ chạy lên núi là biết.

Anh cũng đâu có quen biết ông già này đâu, thấy lão nói năng lộn xộn, sắc mặt lại rất khó coi, đương nhiên không chịu đồng ý, ông già đó rất là tức giận, lập tức cho anh hai bạt tay, mắng,

- Đúng là cái thằng cháu bất hiếu, mày không đi đồng ý cũng không được, lập tức đi theo ông.

Cả người anh chẳng có tí sức lực nào, hoàn toàn không thể phản kháng được, ông già kia lại rất khỏe, vì vậy anh bị ông già vừa lôi vừa kéo đến một căn nhà nhỏ trong núi. Xung quanh căn phòng nhỏ này toàn là bụi gai và cục đá, ông già đó nói với anh lập tức mở rộng bụi gai này ra, quản lý và di dời đã đi, bởi vì bây giờ ông ấy đang muốn chuyển nhà gấp, lại bị mấy thứ này chặn đường.

Trong phòng của ông già này bày biện là rất đơn giản, có trâu có ngựa, có hai đồng nam đồng nữ, ngoài cửa còn có kiệu, bên cạnh còn có một bà lão chân nhỏ, sắc mặt u ám âm trầm, nhưng mà lại nhìn anh cười không ngừng.

Sau đó không biết ông già từ chỗ nào lấy ra một cây đao có hình thức rất kì quái, bảo anh lập tức đi làm việc.

Lúc này anh cũng không còn cách nào khác, lập tức đi đến một góc phòng, vung đao đang định làm việc, lại nhìn thấy đằng trước có vài người tay không đang ở nơi đó cố gắng dọn đá, anh tập trung nhìn kĩ, lập tức hoảng sợ, bởi vì mấy người này anh đều biết cả, trong đó có một người chính là ông nội vừa mới qua đời hồi tháng trước, mấy người khác cũng đều là bậc cha chú trong gia tộc.

Anh đang định đi lại đó nói chuyện với ông nội, ông lão kia lại không cho phép, bắt anh nhất định phải làm việc ngay lập tức, anh không phản kháng được, vì vậy đành phải vung đao, bắt đầu làm việc, dọn dẹp con đường.

Con đường này cũng không biết rốt cuộc là dài bao nhiêu xa cỡ nào, anh cứ không ngừng dọn sạch sẽ, rất nhanh đã đuổi theo kịp ông nội và mấy trưởng bối ở đằng trước, mấy người đó nhìn thấy anh cũng vô cùng giật mình, nhưng mà cũng không nói gì, lúc đó anh tay ông nội đang dùng tay không rút một bụi gai, bị gai đâm đầy tay đều là vết thương, lập tức định đưa thanh đao này cho ông nội dùng, nhưng mà ông lão kia lại chạy lại nói,

- Bọn họ già cả không có sức, cây đao này chỉ có mình ngươi có thể dùng được, hơn nữa phải đẩy nhanh tốc độ, bởi vì thời gian không còn nhiều nữa.

Lúc đó anh thật sự rất tức giận, cảm thấy ông già này đúng là lão biến thái, nhưng mà nhìn thái độ của mấy người ông nội, đều cung cung kính kính với ông già này, tuy là trong lòng có tức giận thì cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể tiếp tục dựa theo lời ông già nói, tiếp tục đi lên phía trước dọn dẹp mấy vật cản đường.

Cây đao trong tay của anh đúng là dùng rất tốt, dần dần anh bỏ xa mọi người ở phía sau, nhưng mà tiêu hao thể lực càng lúc càng nhiều, mệt đến trước mắt tối sầm, cả người nhũn ra, nhưng mà nhìn về phía trước, đống bụi gai và cục đá vô cùng vô tận giống như muốn phủ kín khắp đồi núi, cũng không biết rốt cuộc là còn bao xa nữa là đến điểm cuối.

Quay đầu lại nhìn xem, đã sắp không nhìn rõ mặt mũi của những người kia nữa rồi, anh cắn chặt răng, cảm giác có hơi mơ mơ màng màng, cả người cũng hơi mơ hồ, nhưng vào lúc này, từ phía sau đột nhiên có một lực kéo rất mạnh, giống như là có ai đó đang kéo lấy thân thể của anh, vèo một cái đã lôi về một đoạn rất xa, anh hoảng sợ hết hồn, muốn lớn tiếng kêu to, nhưng mà lại không phát ra được chút tiếng động nào, sau đó cảm giác cơ thể bị nhốt vào bên trong một cái vật chứa tối đen nhỏ hẹp, ra không được, chạy không thoát.

Sau nữa, không biết trải qua bao lâu, trong bóng đêm hình như mở ra một đạo quang, anh chậm rãi mở to mắt, mới phát hiện ra là mình đã về đến nhà rồi.

Thân thể của Vương đại ca nhà họ Vương còn suy yếu, nói chuyện đứt quãng, gần như là nói hai câu là phải nghỉ ngơi một lát, nhưng mà tôi vẫn kiên nhẫn nghe xong hết toàn bộ quá trình, kinh ngạc trong lòng khó có thể hình dung được bằng lời, bởi vì theo những gì anh ta nói lúc nãy, đã nói rõ hết tất cả, anh ấy căn bản chính là hồn phách rời khỏi cơ thể, đi làm việc giúp người khác.

Theo lí thuyết, chỗ này là dưới chân núi Trường Bạch, trên núi khó tránh khỏi sẽ có một số sơn tinh hồ tiên, sẽ làm một ít thủ đoạn, tìm người đi làm vài chuyện, cũng không tính là chuyện gì mới, tôi cũng đã từng nghe nói qua, có một chỗ Thành Hoàng muốn chuyển nhà, tìm một trăm người thanh niên trai tráng trong huyện, trong một đêm lập tức tập thể chết đi, sau đó dọn nhà cho Thành Hoàng xong, ngày hôm sau lập tức sống lại đến bây giờ, cho nên, chuyện của Vương đại ca nhà họ Vương này cũng chẳng có gì.

Chỉ là, cả nhà bọn họ không ngờ đều đi làm việc cho người ta, cái này có chút không bình thường, tôi đang định hỏi anh ta thử xem, ông lão kia rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, cha của Vương béo ở một bên đã cướp lời:

- Lúc nãy con nói ông già râu bạc, mặc áo bông đen, tóc bạc râu bạc, trên cằm có mọc nốt ruồi nào hay không?

Vương đại ca nhà họ Vương lập tức sửng sốt, gật đầu nói,

- Đúng vậy, ông già kia đúng là có vài cái nốt ruồi, ở trên cằm.

Chú Vương vỗ đùi kêu lên:

- Vậy là đúng rồi, xem ra lần trước vị tiên sinh kia đã nói đúng, con có biết người đó là ai không? Đó chính là ông cố đã chết vài chục năm của con đó...

Ông ta vừa nói ra những lời này, mấy người chúng tôi đều trợn tròn mắt, Vương đại ca nhà họ Vương ngơ ngẩng nhìn ba của anh, đột nhiên kích động nói:

- Đúng, đúng, con còn đang buồn bực nè, vì sao ông nội của con lại nghe lời ông ấy đến vậy, thì ra là ông cố...

Chú Vương dậm chân, nhìn qua rất là tức giận:

- Cái ông gì này, lúc còn sống tính tình cũng rất nóng nảy, cũng đã chết mấy chục năm rồi, còn muốn làm cái gì nữa đây, còn muốn dày vò con cháu không chịu để yên, nếu như không nhờ có đứa em nhà họ Hàn của con đến, con chắc là cũng không về được...

Tôi gật đầu, trong lòng cũng đã hiểu ra, ông lão kia chắc chắn là đã gặp phải việc khó gì đó, hơn nữa cực kì quan trọng, lúc này mới bắt mấy đứa con cháu về làm việc cho lão, nhưng mà lúc đầu bắt về toàn là người già, tuổi già người yếu, không làm ăn được cái gì, sau nữa mới bắt lấy anh của Vương béo.

Vương béo ở bên cạnh sợ hãi, run run rẩy rẩy, tôi vỗ vỗ hắn, lắc đầu nói:

- Được rồi, cậu hoàn toàn không cần phải sợ hãi, lấy cái thể trạng này của cậu, đoán chắc ông cố nhà cậu cũng thấy chướng mắt, tôi nói chứ tại sao lão không tìm cậu chứ...

Khuôn mặt chú Vương buồn bã nói:

- Cháu trai, cháu nói coi bây giờ phải làm sao, ông cụ nhà chú có còn đến nữa hay không?

Tôi nghĩ nghĩ nói:

- Cái này thì khó mà nói được, nếu như tình hình của cụ ấy thật sự khẩn cấp, nói không chừng một hơi kéo hết người nhà của chú qua hết rồi, nhưng mà cũng không sao hết, bây giờ đang lúc ánh mặt trời chói chang, chúng ta liền khởi hành lên núi, đến mồ mả tổ tiên của nhà chú xem thử xem, rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Lập tức, chú Vương lập tức đi tìm họ hàng nhà ông, còn có một vài người có uy tín danh dự cao trong thôn, mọi người nghe được là tình huống này, lại biết là tôi đã trở về, chỉ trong chốc lát đã tập hợp được mấy chục người, dẫn theo đủ loại nông cụ, lưỡi hái cái cuốc, xẻng thiết này nọ, cùng nhau đạp lên tuyết động, chuẩn bị lên núi tìm mồ.

Thằng nhóc Vương béo này là tích cực nhất, vừa nghe chuẩn bị lên núi, lập tức chạy về trong phòng, tìm cái kéo rẹt rẹt rẹt rẹt cắt sạch đầu tóc, tôi hỏi hắn đang làm gì đó, hắn lại bảo

- Không phải cậu đã nói, tóc dài che trán dễ gặp ma sai, bây giờ tôi tạm thời cắt ngắn trước, ngày mai sẽ lập tức cạo trọc, cũng phải đi khai quang cho cái đầu của tôi cho đàng hoàng.

Tôi lập tức dở khóc dở cười, mùa đông như thế này, hắn còn muốn cạo trọc đầu, cũng không sợ lạnh sao.

Chúng tôi thu dọn đồ đạc xong, tập hợp mọi người đầy đủ, lập tức mênh mông cuồn cuộn chuẩn bị xuất phát, nhưng mà, đừng nhìn lúc nãy đến rất nhiều người, đến khi thật sự làm việc, vẫn có không ít người không chịu làm việc, chuyện của nhà họ Vương vô cùng kì lạ, bây giờ còn muốn đào đất mồ mả, không phải là chuyện gì tốt cả, rất nhiều người vừa mới xách xẻng vác cuốc ra đã bị vợ mình kéo ngược trở về.

Cuối cùng, người thật sự lên núi cũng chỉ không đến hai mười người, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, đến đây đều là thanh niên trai tráng, người có thể trạng yếu nhất, trừ Vương béo ra thì chính là tôi...

Phần mồ mả của nhà họ Vương có hơi xa, bởi vì nhà của ông vốn dĩ không phải ở trong thôn này, chúng tôi phải vượt qua sau núi, còn phải đi qua thêm hai sườn núi, hơn nữa bây giờ mà muốn lên núi là phải đạp lên tuyết đọng đến đầu gối, đi lên rất mất sức, Vương béo có mấy lần còn suýt chút nữa đã rơi vào mấy lỗ tuyết, làm chậm trễ không ít thời gian của mọi người.

Đợi đến khi đoàn người chúng tôi cuối cùng cũng đi đến nơi, đã là hai giờ sau, chú Vương chỉ vào phía dưới một loạt cây tùng bách trên đồi núi nói:

- Mọi người cố gắng thêm chút nữa, lập tức đến rồi, ở ngay dưới cây tùng kia, đó là mộ phần của nhà họ Vương.

Tôi thở hổn hển, thẳng sống lưng, đi đến phía trước nhìn xem, lập tức nhìn thấy một dãy cây tùng bách, bên trên đều rơi đầy tuyết đọng, cảm giác vô cùng trĩu nặng, phần đất trước mặt và hai bên của phần mộ đều có núi non vây quanh, xa xa dưới chân núi còn có dòng suối chảy xuyên qua, theo lí thuyết, nơi này cũng coi như một nơi tụ phong thủy, lại còn có tùng bách trường thanh, là một nơi có phong thủy không tệ, tại sao ông cụ cố nhà họ Vương lại vội vã chuyển nhà như vậy chứ

 

0.56230 sec| 2442.125 kb